Tâm sự của những gã mê độ xe, 100% xác định sẽ như vậy !!


Với thằng nghèo thì mệt, tốn, bẩn, với dài là đương nhiên, tại tiền kiếm chả đủ sống, vác về được con xe, làm cho máy nó nổ, bánh nó lăn đc đã là hạnh phúc đến ngỡ ngàng rồi, lại còn mua đồ độ, mà đã độ là phải độ đẹp, độ ra hồn, ít nhất là theo ý thằng chủ xe, nên là lục tốn vô cùng. 
Tâm sự của những gã mê độ xe, 100% xác định sẽ như vậy !!

Độ xe với thằng nghèo cũng như cái duyên cái nợ

Tiền chả có, lại muốn chơi sang, thì cứ xác định là ròng rã tháng năm đi kiếm từng mảnh nhỏ để đắp lên con xe yêu vấu, chưa kể còn nằm ăn nhờ ở đậu cái xưởng bê bết dầu mỡ để mượn đồ làm vì chẳng có tiền trả công thợ, đc cái thỉnh thoảng mót đc đồ ngon của khách độ lên thải ra, mừng mừng tủi tủi, nước mắt nước mũi dãi dớt tràn trề.
Tâm sự của những gã mê độ xe, 100% xác định sẽ như vậy !!

Con xe cứ thế lên hình, vừa làm vừa đi, vừa đi vừa sửa. Tiền ít nên mua xe cùi, khung ngon thì máy già, máy ngon thì khung mọt, thành ra cứ lúc đi lúc dắt, mua được con ghi đông ngon thì chết chế, côn vừa làm lại xong thì nứt càng, điện đóm tự nối sida cháy bóng liên tục…nhưng không sao, đạp vẫn nổ, côn vẫn ăn, ga vẫn chạy, là ngon r…đèn cháy? Còi xịt? Dè méo? Vứt, vứt hết! Naked bike!!!

Nửa năm ròng rã trên con xe chắp vá lúc thiếu cái nọ lúc thiếu cái kia, như bê đê Thái đi diễn “sếch sâu” lấy tiền chuyển giới dần dần, cuối cùng cũng đc làm phụ nữ. Nó đã ra hình. Và cứ thế cặp đôi hoàn hảo rong ruổi trên lưng nhau: con xe đồng nát dựng lên từ những thứ tương tự như phế thải nhưng ở cấp độ cao hơn 1 chút lúc nào cũng đc chăm sóc, lau chùi sáng bóng, ăn Motul 300v, xăng 95 không chì, và thằng chủ xe quần áo chải chuốt mặt mũi ngon lành bước ra leo lên xe ban sáng và ban chiều trở về quần áo lấm lem, chân tay đen xì vì đóng đứt cả dây ga lẫn dây côn giữa đường phải tự rúc vào sửa.
Tâm sự của những gã mê độ xe, 100% xác định sẽ như vậy !!

Cứ thế đi, cứ thế hỏng, cứ thế sửa, cho đến 1 ngày cục máy già nua giãy đành đạch dưới sức tải kinh hoàng và cái khung mục gãy gục vì đèo cả gái lẫn trai…đó là lúc đam mê và mồ hôi công sức được đưa về nằm trong góc nhà, treo biển KHÔNG BÁN.
Tuần sau có 1 khối sắt vụn được cẩu ra khỏi nhà bởi 3 bà đồng nát, đơn giá 7.000vnđ/kg…
Cái choá pha còn sót lại được lau chùi, cất vào tủ, giữ như đồ thờ, đến tết Nhâm Thìn cũng theo rác rưởi trong nhà đi về giời hết…
Tâm sự của những gã mê độ xe, 100% xác định sẽ như vậy !!

Qua vụ độ xe, thằng chủ xe chả còn cái đếch gì giữ lại ngoài tí tiếc (nhiều) và tí kiến thức xe cộ. Cũng tốt, sau thất nghiệp ra đầu ngõ mở hàng sửa xe, chả lo đói…à mà chả có vốn mua đồ, thôi, chịu chết…

Với thằng giàu cũng chẳng khá hơn...

Thằng nghèo độ xe là thế, còn thằng giàu, cũng dài, bẩn, tốn và mệt tương đương. Phàm đã giàu mà chơi cái gì, là phải chơi tới bến, chơi chất luôn. Độ xe, chơi xe cũng thế. Độ không chỉ đẹp, mà phải độc phải khủng. Và đây là lúc cái sự mệt mỏi bắt đầu…
Tâm sự của những gã mê độ xe, 100% xác định sẽ như vậy !!

Cầm cục tiền to tướng, đi kiếm xe, quá dễ dàng? Con này khung ngon, dễ độ, nhưng máy hơi bé, độ k tới tầm,…Con này máy ổn đấy, vừa tầm chơi, nhưng mà khung này độ muốn lên dáng phải cắt ra gò…hàn…phải…phải…Còn con này máy ngon, khung chuẩn, nhưng tầm này tiền mua mẹ ô tô ngồi cho ấm…Con này khung ok rồi, máy vừa phải đấy, giá ổn, nhưng giấy này chạy có sao không?…Thôi nhắm mắt đưa tiền…
Bếch con xe về, chả dám ra đường ban ngày và ban đêm, chỉ có giờ hoàng đạo chính ngọ mới dám thò mũi ra, vì lúc đó các anh giao thông đi nhậu còn các anh cơ động vẫn đang trùm chăn. Hồi đó chưa có 141.
Tốn. Mua xe về, muốn độ cho khủng, cho vừa với tầm xe thì phải mua đồ quá với tầm tiền. 1 tháng kiếm đc 10 đồng thì cứ tiêu hết 12-13 đồng tiền xe pháo. Vẫn chui rúc ở xưởng vì chẳng tin tay nghề của thợ mình xử lí đc siêu xe (mặc dù tay nghề mình cũng nhão hơn bùn), thế là thành ra bẩn, rồi đồ đạc đặt tận ở bên ở bển, đi tàu bay tàu thuỷ về cứ tính thời gian chờ bằng tuần bằng tháng, thế là ra cái đoạn giông dài…
Tâm sự của những gã mê độ xe, 100% xác định sẽ như vậy !!

Rồi cái gì đến nó cũng phải đến. Tiền cạn, kiên nhẫn hết, sức lực tàn thì cũng là lúc cục sắt cao cấp ra dáng dân chơi: đồ độ nhiều hơn đồ zin, 1 tiền gà 3 tiền thóc, chói loá hơn mặt giời…
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, 1 tuần rưỡi sau ngày xuất xưởng độ thì con xe lóng lánh bị bế lên cam nhông trong khi đang test mới trên cung Láng-Hoà Lạc huyên thoại. Về quận Từ Liêm, giấy tờ mồ côi, em nó vào kho chờ thanh lý…
Túm lại thì, 1 khi đã từng có 1 con xe độ và độ 1 con xe, thì không kể là thằng giàu hay thằng nghèo, đều sẽ gia nhập tầng lớp tiểu vô sản hết: kiểu gì cũng sẽ đói, sẽ bán dần tài sản cá nhân, sẽ thiếu ngủ, sẽ bẩn thỉu, nhưng nhất quyết (nếu thực sự đam mê) không bán cục sắt ghẻ lở chắp vá của mình…trừ khi nó bốc hơi dưới những lí do bất khả kháng thì…phải chịu…và tiếp tục nung nấu những dự án tiếp theo.

Thân ái và chào quyết thắng các bác chung cảnh ngộ và chung niềm vui "tao nhã" này :) !!
Tâm sự của những gã mê độ xe, 100% xác định sẽ như vậy !!

Sưu tầm


Bài trước
Bài tiếp theo